watch sexy videos at nza-vids!
Tất Cả Đều Miễn Phí
THICH3X.WAP.SH
Thách thức mọi wap sex

Tên Truyện: Cuoc Doi Anh Phong Vien Tre - Phan 2
Chuyên mục: Truyện Sex Có Thật
Người đăng: Admin

Bạn Đang Đọc — Cuoc Doi Anh Phong Vien Tre - Phan 2
Trời đất ơi, choáng, không phải choáng vì say mà choáng vì em. Tôi nói thế nào em cũng không nghe và còn khẳng định:

- Nếu a không đưa em đi, em tự đi…

Thú thật chứ gái dâm tôi gặp nhiều rồi nhưng chỉ là lúc người ta động chạm đến tột đỉnh hoặc trong tình cảnh gạo đã nấu thành cơm. Tôi không ngờ trong miệng em lại phát ra những câu nói sấm sét như thế. Tôi cũng đang say, mà say thì ai biết gì, nhưng tôi vẫn còn kiểm soát được hành động của mình và biết làm thế nào cho đúng.

Sau một hồi phân vân tôi cũng đành đưa em vào một nhà nghỉ ở gần đó. Nhưng cũng phải cách xa cơ quan và nhà em kẻo mọi người lại nghĩ linh tinh và nói không hay về em và tôi. Thực sự, em cũng khá xinh và chơi ( như đã miêu tả), nhưng hoàn toàn chưa có lúc nào tôi có ý định và có ý nghĩ táo tợn thế này cả. Vừa đưa em lên phòng, đặt em xuống giường cho em nằm nghỉ cho đỡ mệt rồi tôi lặng lẽ ra về.

Khi vừa đắp cho em cái chăn tôi ngắm nhìn em 1 lúc thật lâu. Em là một con người có cá tính mạnh mẽ, tôi biết điều đó nên những việc em làm cũng chỉ là bản năng bình thường. Lúc có men say thì con người ta có ai kiểm soát được bản thân đâu. Tôi lại chợt nhớ về cái lúc chúng tôi cạn hết 2 két bia hồi nãy, thú thật cho đến bây giờ tôi và em vẫn chưa lý giải được tại sao hai đứa lại ôm nhau nằm trong hoàn cảnh đó .

Tôi lặng lẽ đặt bàn tay lên má em vuốt ve để cảm nhận sự gần gũi. Tôi cũng không biết sao nữa, đã có lúc tôi nghĩ không tốt về em. Mà thực sự em cũng không tốt thật, có kém gì trong suy nghĩ của tôi đâu . Cảm giác ấm áp và khó tả. Nhìn em ngủ như một thiên thần ngây thơ, trong trẻo (mặc dù em chẳng ngây thơ tý nào).

Bỗng bàn tày em cầm chặt lấy tay tôi, đôi mắt mở từ từ.

Lúc đấy thật sự tôi hoảng hồn. Cảm giác như 1 thằng ăn cắp bị bắt quả tang ấy. Tôi giật bàn tay trở lại. Ôi mẹ ơi, tôi cứ như người trở về từ cõi chết mất.

Tôi chỉ kịp nói một câu:

- Anh xin lỗi, anh cũng không có ý gì đâu.

Em nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại và nói:

- Không sao mà anh

- Ừ, mà thôi em nghỉ sớm đi, anh cũng đi về, muộn rồi.

Tôi lại 1 lần nữa đứng ngẩn tò te như thằng đần ( chắc chưa có lúc nào cái mặt lại ngu ngu như thế này ) khi nghe em nói:

- Ở lại với em đêm nay đi. Em ở 1 mình sợ lắm.

Tôi lẳng lặng ra về với chỉ một câu nói: Anh không thể. Và tôi bỏ lại em một mình với ánh mắt buồn bã và ra về.


Tôi chắc chắn sẽ có người bảo tôi là ngu ( vì mời anh xơi rồi mà còn không ăn). Tuy lúc đó tinh thần không được tỉnh táo nhưng tôi vẫn ý thức được rằng, tôi và em chưa có gì cả. Tôi cũng chưa có gì gọi là đặc biệt đối với em. Tôi cũng không có ý định chiếm đoạt em trong hoàn cảnh này, vì thực sự tình cảm của tôi và em chưa đến mức. Nó chỉ dừng ở mức đồng nghiệp mà thôi.


Thực sự chuyện đó chưa có gì đặc biệt cả cho đến khi tôi bước ra ngoài. Một cảnh tượng mà có lẽ làm tôi giật mình tập 2 . Bố em – tức Giám đốc Đài Truyền Hình… đang ôm cô bồ nhí và bước ra khỏi nhà nghỉ.
Sao nó lại trùng hợp đến thế chứ, miệng tôi lẩm bẩm. Trong đầu tôi cũng bắt đầu sụp đổ hình tượng về ông. Ở cơ quan, mọi người đều coi ông là nhất, đơn giản thôi vì ông là Giám đốc mà, quyền sinh, quyền sát, làm việc… đều trong tay ông. Nhưng mà cái mác Huy hiệu 30 năm tuổi đảng cũng sự gương mẫu ở cơ quan khiến tôi thần tượng ông từ cái ngày đến làm việc. Bác nào làm ở cơ quan nhà nước như tôi cũng cảm thấy thế thôi, vừa nể nói đúng hơn là sợ cấp trên của mình.

Tôi rất lo lắng và run sợ, sợ bị ông ấy nhìn thấy. Nói thật chứ lúc ấy có chục lít rượu hay và két bia trong người đi nữa thì tôi vẫn phải tỉnh như sao, căng mắt, vểnh tai cần thiết lắp thêm mấy cái đèn vào để soi xem ông ấy thế nào còn biết đường mà chuồn sớm chứ để ông ấy nhìn thấy thì cũng chết.

Trong đầu tôi có bao nhiêu là viễn cảnh xảy đến. Tôi cũng rất sợ vì người ở trong phòng mà tôi vừa bước ra chính là con gái của ông, tình ngay nhưng lý gian, ai mà giải thích mà biết được tôi có làm gì con gái ông không. Nhưng chỉ cần thấy 2 đứa vào nhà nghỉ coi như tôi xong đời. Xong cái sự nghiệp, công việc mà tôi dày công xây dựng. Nhưng mà đôi lúc tôi cũng thấy lạ, người vụng trộm là ông ta chứ đâu phải tôi. Nhưng thói quen của người Việt Nam ta là thế, cấp trên sai thì coi như không, mình mà trái thì cứ liệu hồn.

Ông ta sắp bước lên rồi, tôi biết làm thế nào, cái cầu thang của nhà nghỉ này người lên xuống sẽ đụng vào mặt nhau. Chạy sang phòng khác ẩn thì đúng lúc cặp đôi hoàn hảo nào đang hành sự thì cũng tiêu đời. Tôi liền quay ngược trở lại phòng của em và ở trong đó.

Ôi mẹ ơi khi tôi bước vào, một cảnh tượng đập ngay vào mắt tôi. Em đang nguyên thủy 100%. Tôi nghĩ thầm, bố sư sao nhanh thế. Lúc tôi đi ra ngoài cũng là lúc em cởi đồ ra đi tắm (Tôi vừa ra nên em chưa kịp chốt cửa trong). May mà em chưa chốt cửa, không phải để tôi nhìn thấy cảnh này mà là vì nếu em chốt thì tôi chỉ có đường độn thổ mà chốn thôi. Em quay mặt lại phía tôi

Thấy có người bước vào phòng, chưa cần biết ai, phản xạ đầu tiên của em là lấy 2 tay che 2 chỗ nhạy cảm nhất của mình. Ánh mắt hoảng sợ, có lẽ em đang định hét lên, tôi liền nói thật nhanh:

- Anh Vũ đây, em đừng sợ

Tôi và em cả 2 đều ngượng ngùng nhìn nhau. Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy thân thể của một người con gái nhưng hôm nay tôi bỗng thấy nó đẹp lạ lùng. Mặc dù dưới ánh đèn ngủ lờ mờ sắc đỏ đôi vú tròn nhô cao đang bị bàn tay che ngang, cùng với mông khêu gợi. Dù có muốn hay không thì tôi cũng đã nhìn thấy rồi. Một hình ảnh mà khiến tôi nhớ suốt đời.

Hai đứa im lặng nhìn nhau vài giây rồi em nói, câu nói như xua tan không khí im lặng, cũng là để cho 2 đứa đỡ ngại

- Anh vừa về cơ mà, sao quay lại đây làm gì.

Tôi ra ký hiệu im lặng cho đến khi những tiếng bước chân đi lên xa dần. Chuyện đó có lẽ sẽ được ghi vào lịch của cuộc đời tôi như là cuộc thoát chết mạo hiểm nhất.

Tôi chỉ kịp nói với em rằng:

- Anh sẽ giải thích sau rồi 3 chân 4 cẳng đi về thẳng

Lần 1, do cái lương tâm của tôi không cho phép. Lần 2 có lẽ là do sợ hãi đã áp đảo cả cái nhục dục, phần người của tôi đã chiến thắng phần con.

Tôi bước ra đường với những suy nghĩ bộn bề. Về cả bố em và em. Nhưng tôi nghĩ đến em nhiều hơn, tôi cảm thấy thương em, tôi cũng đã hiểu nguyên nhân mà hôm nay em lại uống quên đời như thế. Tôi càng không quên tôi đã ôm em vào lòng, đã được nhìn thấy thân thể ngọc ngà của em.
Cả đêm nằm suy nghĩ, tôi cũng không biết tôi đối với em là gì nữa? Vừa thương cho hoàn cảnh, vừa quý do làm việc với nhau lâu ngày. Đôi lúc như thế này cũng thấy nhớ nhớ. Hay là tôi có cảm tình với em thực sự?.. Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng ra uể oải đến cơ quan, mấy bà trong phòng cứ nghĩ mình này nọ với con bé hay sao mà còn trêu đại loại như:

- Hoạt động quá sức hả em? Phải giữ gìn sức khỏe chứ…

Rồi bà nào bà đấy cười như chưa được cười bao giờ. Tôi mệt mỏi nên cũng chẳng nói được lời nào cả. Hôm nay, tôi cũng không thấy em đi làm. Hỏi các bà trong phòng thì cũng không ai biết. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại. Tôi biết chắc trong đầu các bà ấy nghĩ là tôi làm gì con bé nên hôm nay nó nghỉ…

Tôi lúc này cũng thực sự lo lắng. Xuống cơ sở phỏng vấn, lấy tin bài mà tâm hồn cứ treo ngược lên cành cây. Đi xuống doanh nghiệp lại hỏi năm nay được mùa không…? Ông quay phim cùng kíp làm của tôi cũng cảm thấy tôi có gì đó lạ, họ hỏi han tôi cũng chỉ trả lời cho qua. Ông ấy như nghĩ tôi thất tình ( Mà thất tình thì ai chẳng buồn), người ta đâu có biết tôi còn lo lắng hơn thế nữa ấy chứ.

Trong đầu tôi đang đặt ra nhiều câu hỏi, liệu có phải vì sự cố đêm qua mà em tránh né tôi. Hay em ngại với tội, với mọi người. Tệ hơn nữa, hay là hôm qua em và bố em chạm mặt nhau ở trong đó. Tôi lấy hết can đảm nhấc máy gọi em trong khi tôi thú thật vẫn còn cảm thấy ngại. Nhưng lại không liên lạc được.

Em bặt vô âm tín đúng 1 tuần. Trong phòng mọi người cũng không dám hỏi nhiều vì nói thật cơ quan này khác gì là nhà của em đâu. Mọi người chỉ biết chia nhau công việc theo sự sắp xếp của ông trưởng phòng. Và chỉ nhận được thông báo chung chung là em có việc bận nghỉ.

Hôm đó, chiều chủ nhật sau 1 tuần không liên lạc được với em thì hôm nay tự nhiên em nhắn tin cho tôi:

A đang ở đâu đấy? E đang ở dưới biển x này. A có thể xuống đón em được
không?

Thôi thở phào nhẹ nhõm. Cái thứ nhất vì em đã liên lạc lại. Cái thứ hai, giả sử em có ngại và xấu hổ sau hôm đó và muốn tránh mặt tôi thì giờ đây lại trở lại bình thường. Tôi cảm thấy vui hơn, 1 tuần không nói chuyện với em, tôi cũng cảm thấy nhớ. Tôi lần này dám khẳng định, tôi có tình cảm với em thực sự, nó không còn mơ hồ như cách đây 1 tuần. Các bác cũng biết trong khi yêu nhau con người ta cần 1 khoảng lặng để cảm thấy cần nhau hơn.

Tôi nhắn tin cho em cứ ở đó chờ anh, anh sẽ xuống bây giờ.

Dắt xe máy ra khỏi nhà lúc đó cũng đã 6h chiều.Hôm nay nhà tôi có khách, bác tôi ở Hà nội về, nên nhà tôi làm cơm đãi bác.

Mẹ tôi thấy tôi đi liền nói:

- Chuẩn bị ăn cơm, không ở nhà còn đi đâu nữa?

- Con đi có chút việc, mẹ cứ bảo mọi người ăn cơm đi, hôm nay con về muộn.

Mẹ tôi nhìn tôi lắc đầu ngán ngẩm, tôi biết bà đang suy nghĩ trong đầu rằng tôi lớn rồi mà vẫn ham chơi…

Vì tính tôi từ bé rất ham vui, hễ ai rủ đi đâu chơi thì kể cả chưa ăn hay đang ăn cũng bỏ đó để đi. Huống gì hôm nay là bác ruột tôi, người đã giúp gia đình tôi rất nhiều, tôi cũng ở nhà bác trong mấy năm học trên đó. Tôi cũng vui vẻ thôi, tôi tự nhủ rằng: Mẹ ạ, con đi đến với tình yêu của con. Bác ở lại chơi còn lâu mà .

Phi xe lao vun vút trong tối, mãi khoảng hơn hơn 1 tiếng sau tôi mới đặt chân được đến biển. Phần vì đường khó đi, lại tối. Mà chẳng có mấy ai đi như tôi lúc này cả. Khi con người ta vui, tìm đến tình yêu của mình thì thời gian, khoảng cách dường như là vô nghĩa phải không các bạn
Hai đứa lặng im không ai nói câu nào cả. 1 lúc sau tôi mới có dũng khí trả lời .Tôi đặt tay bên bờ vai em, kéo nhẹ em vào lòng mình, ôm em và nói:

- Anh cũng không biết nữa, thực sự lúc đó anh chỉ nghĩ rằng nếu anh làm chuyện đó thì chẳng khác gì anh là kẻ lợi dụng, anh không muốn em và mọi người nói về anh như thế. Em hiểu không?

Em dường như cũng đồng tình lặng yên nghe tôi nói, đôi bàn tay em siết chặt lấy bàn tay tôi hơn.

Đã là con gái, tôi dám khẳng định rằng dù bề ngoài, tính cách, hay họ thể hiện ra bên ngoài thế nào thì chắc chắn trong họ vẫn có những phút yếu lòng, những lúc mà tình cảm thắng cả lý trí. Dù có mạnh mẽ hay cá tính đi chăng nữa thì em cũng đã ở trong vòng tay tôi rồi. Lần này khác với lúc đi hát nhé, vì lúc đi hát là lúc say, mặc dù chưa có j lúc đó, tôi ôm em cũng chỉ là để chia sẻ, còn lúc này là vì tôi có tình cảm với em thực sự. Hay nói thẳng ra là Tôi yêu em, và có lẽ em cũng vậy.

Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy trên gương mặt em, tôi không biết đó là gì, là tủi hờn, vì gia đình, hay vì hạnh phúc nữa. Nước mắt con gái dường như là vũ khí mạnh nhất làm con trai siêu lòng. Đặt tay lên má lau những giọt nước mắt cho em tôi hỏi:

- Vì sao em lại khóc, anh làm em buồn à?

- Không! Em phải cảm ơn anh mới đúng, lúc em buồn anh đã ở bên em chia sẻ tâm sự, còn uống với em nữa. Và đến bây giờ em thực sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh, anh đã em vui trở lại, em sẽ không bao giờ quên cái ngày hôm nay đâu.

…Em yêu anh…

- Tôi biết rằng em yêu tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng em có thể nói ra. Trong đầu tôi đã nghĩ sẽ nói yêu em thế nào rồi em mới đồng ý, nhưng với tính cách của em thì đúng là mọi chuyện khó lường .

Tôi đặt tay lên gương mặt em. Dưới ánh đèn lờ mờ của những nhà hàng quanh bãi biển tôi thấy được ánh mắt hạnh phúc của em. Em đẹp như thiên thần thật (Lần này là thiên thần đúng nghĩa, chứ không như tôi nói mấy cháp trước là "thiên thần" lúc ở trong nhà nghỉ đâu ).

Tôi nhẹ nhàng, từ từ đặt lên môi em một nụ hôn….

- Anh cũng yêu em Nga ạ.

Tôi và em trao cho nhau những nụ hôn say đắm nhất. Tôi chỉ muốn hét lên rằng: Tôi là người hạnh phúc. Tôi và em cứ thế quấn lấy nhau cho đến khi trời trở về khuya, tôi và em mới đi về.

Có lẽ từ bé đến giờ tôi mới có một cuộc tỏ tìn lãng mạn và dạt dào cảm xúc như thế. Đưa em về nhà thì đã đồng hồ cũng đã 1 giờ. Tôi thấy trong lòng vui vẻ, yêu đời. Nhắn cho em 1 cái tin trước khi đi ngủ đại loại là:

- “Ngủ ngon nhé, cô bé của anh. Anh yêu em nhiều. Hẹn gặp em trong giấc mơ của a hjhj.” . ( Nghĩ lại vẫn thấy sến)

Tôi cũng nhận lại được 1 tin nhắn.

- “Vâng! Em biết rồi, ngốc ạ hjhj. Ngủ ngon a nhé, yêu a.”

Trời ơi, tôi biến thành thằng ngốc từ khi nào vậy. Đúng là khi yêu con người ta có lắm cái lạ lùng, tự cho mình hoặc người yêu mình là ngốc, là cún, là khùng…. Thậm chí còn hơn thế nữa . Nhưng nói gì thì nói từ hôm nay tình cảm của tôi và em đã bước sang 1 trang khác.

Chúng tôi chính thức trở thành 1 cặp.
Tags:
346760
C-STATU-ON